Nếu có ghé qua và thích những truyện nhóm mình làm, hãy để lại vài lời động viên hay cám ơn. Mỗi lời để lại sẽ tiếp theo động lực cho nhóm dịch làm tốt hơn ヾ(・ω・。)シ

(Nói cách khác, các bạn thật là đám vô ơn, nhất là hủ nữ.)

BOON VIEWER

Wednesday, August 31, 2011

“Bạn không hiểu cũng không sao”

Thấy trong tháng 8 đã viết đến 19 bài (và đây là bài thứ 20), toàn là những bài ngắn ngũn kiểu thông báo, cho nên có lẽ sẽ phải viết khác thôi.
Chà, bắt đầu gì hôm nay đây?
[Một phút suy nghĩ]
….......................................................


Nếu bạn để ý thì có một project mới tên là “Người đi bộ BooN làm nhưng không thông báo gì cả; giờ thì thông báo. Nếu cảm thấy gần đây BooN toàn làm kiểu truyện nhịp nhanh, hành động kiểu Mirai Nikki thì đây có thể xem là một ngoại lệ, một nốt trầm trong một bản đàn chẳng hạn. Nó là kiểu chuyện chậm rãi, hầu như không cần phải đọc vì cả câu chuyện đều là những bức tranh của cuộc sống, thiên nhiên thường ngày ghép lại. khi mà, có thể nói, trong lối sống hiện đại những người ở các đô thị thì chẳng còn thấy mấy ai còn thú vui ngắm chim, trèo cây, ngắm cảnh vật xung quanh trong một con hẻm, một ngày mưa rơi,… Mình đã từng có những khoảnh khắc làm những trò mà mọi người sẽ nói là ‘phí thời gian’, ‘vô bổ’ giống nhân vật trong truyện nên mình có sự tương đồng sâu sắc với những gì ông ấy làm. Thiết nghĩ nếu có dịp thưởng thức một cảnh đẹp hay tìm về với những thú vui của tuổi thơ thì dẫu có là người lớn đến mấy cũng không nên bỏ qua, ví dụ như mùa trung thu sắp tới chẳng hạn, nếu có thể hãy dành ra một vài phút để ngắm trăng trung thu, ăn bánh, thắp đèn lồng hơn là ngồi máy tính, xem TV,v.v… Bạn còn cả một đời để sử dụng các công nghệ hiện đại đó thì hãy dành một năm vài phút, vài giờ ngắm xem trăng Trung thu đẹp thế nào và hạnh phúc biết bao khi ngồi chung vui cùng người thân ~



Và sau những giây phút đó, nếu còn chút thì giờ rảnh thì thử tưởng tượng mình là một chú chim nhỏ sống trong loài người thì sẽ làm sao. Cảm giác có giống như xem phim Hollywood có cảnh chuột ngủ cùng người không? Thật là khó tả nhỉ. Nhưng dĩ nhiên trong câu chuyện này thì chỉ mình chúng thấy “khó tả” thôi. Trong mắt chúng ta, anh là một chú chim nhỏ; còn trong thế giới của anh ta, anh ta vẫn là một con người bình thường. Punpun, đó là tên anh ta. Dĩ nhiên giống với bất cứ một người nào khác, anh ta cũng phải trải qua những thời kì khó khăn trong đời. Song cái não hoạt-động-quá-mức-bình-thường của anh ta đôi lúc lại làm khổ anh ta hơn nữa. Bạn lại hỏi thế nào là hoạt động quá mức? Nó là thế này:


Một project mới nữa à? Thật khó để nói nhưng có vẻ là thế đấy. Chí ít đây là truyện mà nhân vật gần gũi mình nhất, nên mình rất thích nó. Dù chẳng còn nhiều thời gian để làm nữa nhưng hy vọng rằng cuộc hành trình vượt qua cuộc sống đầy những “khuyết tật” của anh chàng này có thể đi đến chặng đường cuối cùng. Cuối cùng, chúc ngủ ngon, Punpun!

P.S: Tựa đề post này là tên 1 trong 2 truyện của Ebisu Yoshikazu mà mình hứa làm nằm trong tập “Comic Underground Japan”. Có đến 2 truyện lận, trong khi một truyện thiên về hài hước đơn thuần, còn truyện thứ hai dù muốn hay không cũng biếm một số người nhất định.
Có thể so sánh cái kết ở đây với Kami no Kodomo, khá là tương tự nhau.
Enjoy~


P.P.S: Lần release tới sẽ lâu đấy ಥ  ̯ಥ
3/9/2011: Thực ra chẳng lâu đến thế, Mirai Nikki chương 30,  Oyasumi Punpun chương 04-06 và Tomie chương 17 đã có rồi. Thật đau lòng cho ai táy máy download trước khi tớ thông báo là phiên bản đầu tiên các bạn đã tải còn lỗi nhé! (không nhiều lắm). Lament for you~  ಥ  ̯ಥ => ;P