Thường thì tôi gọi Hideshi Hino là Ngài-Kinh-Dị-Dạy-Đạo-Lý. Đơn giản là vì điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến trước khi bắt đầu đọc truyện của ông là những cơn ác mộng rồ dại, một nghiệp chướng hay sự trả hận. Chung quy lại đều để phản ánh một khía cạnh đạo đức con người trong xã hội. Cho nên oneshot trên cũng không nằm ngoài quy luật đó. Truyện "Bóng Cười" là một truyện nằm trong một tuyển tập lớn mang tên "Comic Underground Japan" phát hành bởi Blast Books năm 1996 tập hợp truyện từ những tác giả chưa được biết đến nhiều ở Mỹ, trong đó có Suehiro Maruo, Nekojiru,v.v...
Nội dung truyện là về một chú hề lúc nào cũng được yêu mến bởi nụ cười của chú và những tiếng cười chú đem lại. Song một ngày nọ một bi kịch xảy ra. Trong hoàn cảnh tang thương đó, chú vẫn cười song lúc này nụ cười của chú bị cho là lạc lõng và có phần vô tâm. Vậy thực tế thì thế nào, đọc truyện sẽ rõ.
Mình rất mong được nghe cảm nhận của mọi người, hãy chia sẻ cho mình biết với nhé :)
Download: One shot "Bóng Cười"
Note: Đã sửa trang 173, trang 171 chưa tìm ra lỗi. Già cả lú lẫn thật rồi. Chán quá! Lúc nào cũng để sai lỗi chính tả... --> speechless. Có vẻ không ai thích link Ifileit nhỉ, nó cũng khá nhanh mà...
sau nụ cười ko cứ phải là hạnh phúc hay vui vẻ
ReplyDeletemình thích cái kiểu kết thúc truyện mà ko hoàn mỹ như thế này, nhân vật chính tồn tại một khoảng trống, bản thân người đọc - là mình, cũng vậy. một kết cục ko hoàn mỹ chính ra làm bản thân mình nhớ tới lâu hơn vì những dự đoán và suy nghĩ về kết cục có-thể -xảy-ra theo ý nghĩ của mình mà thực ra chẳng bao giờ biết được.
truyện hay lắm :)
cách viết bài và nhận xét cá nhân của cậu cũng rất hay, hâm mộ khoản này :D
anw, có 2 lỗi về text trang 171 và 173 :D
AAAAA!!! Hự hự
ReplyDeleteĐã sửa trang 173, còn trang 171 sau khi xem lại vẫn chưa thấy gì cả. Có gì nhầm chăng ?:\
---P171-----
Biển: Người đàn bà rắn
Biển: Người nhái khổng lồ
Biển: Người nuốt lửa
Biển: Người đàn bà nhện
Ma phải: Này, cậu làm tốt lắm.
Ma trái: Cậu cũng thế.
Kể: Chúng tôi không đổ lỗi cho ai cả. Chúng tôi tin rằng đó số mệnh.
Vạn vật trong vũ trụ thường xuyên trôi đi... A...! Năm nghìn năm đã trôi qua kể từ thời hoàng kim của chúng tôi.
Với chúng tôi cũng chỉ như vạn vật vũ trụ
tất cả những gì chúng tôi làm là trôi đi, chỉ thế thôi...
-----------------------
Chúng tôi tin rằng đó số mệnh ~~> "chúng tôi tin rằng đó LÀ số mệnh" chứ nhỉ :D
ReplyDeletemình thích các thể loại của Boon, những truyện kì dị như thế này đọc vào suy ngẫm nhiều ^^ Cám ơn nhóm dịch
ReplyDeleteThanks bạn ^^
ReplyDeleteBộ truyện hay và ý nghĩa
ReplyDeleteĐáng để ta suy ngẫm lại :(